GorilyosĐăng Nhập

Gor trong Gory, lyos trong Ilyos.


Chơi với ngôn từ

power_settings_newLogin to reply

descriptionChơi với ngôn từ - Page 3 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Nhắm mắt thấy màu đen.

Một khoảng tối chúc chen những con sâu màu đỏ. Đôi tay không thấy. Nhưng đang ăn nát linh hồn này. Máu tanh là thứ nuôi những ấu trùng của loài bươm bướm. Để cất cánh bay, chúng phải ăn.

Bao giờ là đủ đầy. Khi đàn đàn lũ lũ kéo nhau đẻ trứng. Rồi rời ra khỏi chiếc lồng tăm tối nhất, vội vã bay khi trong tim nhuốm máu con người.

Vậy còn cái xác thì sao? Khi máu dần cạn tắt.

Lột bỏ một lớp da, chỉ còn sợi cơ tanh tưởi. Em diễn là quen. Nhưng em chỉ thèm máu của ta.


22:09
10/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 3 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Trái tim không đập được nổi một nhịp tanh tưởi. Gương mặt kia dán sát vào mái đầu.

Ngươi chết rồi.

Ta muốn là ta. Ta muốn tìm ra bản ngã. Lại làm cạn kiệt hơi ấm trong mình. Ta diễn một vài vai. Ta bóc một vài lớp da rách nát. Đổi lại là ánh mắt kinh tởm của em.

Ta, em có nghĩ.

Muốn chết đi chưa. Giữa góc tối ấy, vào lúc em phanh phui tấm áo này ra. Trái tim ta đã co một nhịp cuối cùng.


22:14
10/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 3 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Tôi không cô độc. Hôm nay tôi phát hiện ra mình không cô độc. Đã có rất nhiều người viết về cái chết, bằng tất cả kiến thức mà họ có, và tôi có thể đọc những tác phẩm đó.

Cái chết trong văn chương: Từ siêu hình, lãng mạn đến kinh dị và trinh thám

Mọi người nghĩ thế nào về cái chết nhỉ? Với tôi, nó thật dịu dàng. Chẳng còn gì để suy nghĩ. Trong một khoảnh khắc, hư vô hiện hữu trong đôi mắt. Đó là khoảnh khắc không thể trở thành kinh nghiệm của ai.

Cái chết, không thể trở thành kinh nghiệm của ai.

Nhưng nó mĩ lệ biết nhường nào. Mỗi cá thể trong vũ trụ này có một khoảnh khắc chết khác nhau. Và mỗi chúng đều đẹp đẽ.

Tại sao phải sợ cái chết, khi biết trước rằng nó sẽ đến?

Cũng như tại sao phải tìm đến cái chết, mà không để yên cho nó đến?

Cái chết có sức hút. Như linh hồn của vũ trụ vô hạn này, dang đôi tay ra, và hướng gương mặt không có miệng hay mắt, âm u lời dẫn dụ.

Đi cùng ta.

Thật khó để chống lại những thanh âm đó.

22:40
10/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 3 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
[100 câu hỏi]

1. Tên của tôi bắt đầu bằng chữ N. Tôi sẽ không nói ở đây vì chỗ này công khai. Đó là một cái tên đẹp, vì tôi có thể dùng hai câu thơ để diễn nghĩa tên tôi.

N--- trong n--- tuyết
N--- trong n--- luân

Tên đầy đủ của tôi là H. N. N.

Và H. viết là 黄, vốn dĩ nó có hai cách đọc.

2. Tên của tôi được đặt theo một người hàng xóm gần nhà. Người này học rất giỏi, và gia đình muốn tôi học giỏi nên đặt tên tôi như thế.

Cuối cùng, tôi giỏi thật. (cười rất to)

Chị họ của tôi muốn đặt tên tôi theo một diễn viên người Trung, nên suýt nữa tôi không có cái tên này rồi.

Dù gia đình đặt tên tôi là N. nhưng luôn gọi tôi là H., mà hai cái tên này, một cái nam tính, một cái nữ tính.

Và thực tế, tôi là lưỡng giới. Tôi là bisexual.

3. Tôi có anh chị em, nhưng tôi không nói ở đây.

4. Lần gần đây nhất tôi khóc là khi tôi xem cảnh 共死 - Cộng tử, hậu trường phim Sơn Hà Lệnh. Tôi cảm thấy mình rất dễ khóc, khi gặp một tình huống làm trái tim tôi rung động, tôi sẽ khóc.

Và tôi cảm thấy trong những lúc đang khóc, bản thân tôi cực kỳ lý trí. Nên không nên đụng đến tôi lúc tôi đang khóc đâu.

5. Tôi không có sinh nhật đáng nhớ, nó không phải ngày đặc biệt và tôi nghĩ, việc mẹ tôi sinh ra tôi hôm ấy là một sai lầm.

Nhưng lỡ sinh ra rồi thì sống cho tốt vậy. Dù tôi khóc hơi nhiều, nhưng tôi sống không quá tệ đâu.

Tôi vui vì mình được sinh ra. Nhưng về ngày sinh nhật của bản thân, tôi không muốn ai đề cập đến nó.

6. Tôi thích hai bàn tay của tôi, toàn bộ những ngón tay, gan bàn tay, mu bàn tay, vân tay, móng tay, và cả chỉ tay nữa.

Nhưng nếu phải chọn một ngón để thích thì tôi thích ngón cái. Vì tôi bấm điện thoại bằng ngón cái, heh.

Và tôi nghĩ ngón cái là sản phẩm rất lớn, rất đặc trưng, rất biểu tượng của quá trình tiến hoá. Theo thuyết Darwin nhé, dù tôi hơi nghi ngờ thuyết này, thì chỉ có ngón cái của con người mới nằm trên một mặt phẳng khác với bốn ngón tay còn lại. Ngón cái, là thứ để phân biệt giữa bàn tay của người với bàn tay của các loài linh trưởng khác đấy.

Tuyệt ha?

7. Tôi thức cực kỳ khuya, đó là thói quen xấu của tôi. Tôi cũng nghiện cà phê. Tôi cũng không để ý đến da.

Tôi cảm thấy mình có rất nhiều thói quen xấu. Nhưng thật lòng... có vài cái tôi không muốn sửa, việc thức đến mười hai giờ đêm chẳng hạn.

À, tôi muốn nói là gan và thận của tôi đều không ổn. Tôi không thể đi hiến tạng được.

Tôi cũng không thể hiến máu được. Mặc dù tôi rất muốn cho đi máu của mình, sẽ có người cần nó.

8. Khi thức dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là mấy giờ rồi. Để chuẩn bị cho kịp thời gian đến lớp đó, haha.

9. Tôi không phải một người ưa mạo hiểm. Nhưng tôi chán sống. Tôi luôn nói mình không dám nhảy bungee nhưng một lúc nào đó bị ngáo, tôi sẽ chạy ra và lao xuống dưới luôn.

Sự mạo hiểm của tôi đến tùy lúc thôi. Bình thường, tôi rất nhát.

10. Tôi có nói ra điều gì đó mà tôi hứa là giữ bí mật không? Không. Nhưng, có những lần lỡ miệng. Thường tôi sẽ giải quyết nó ngay khi phát hiện.

Tôi có thói quen không bao giờ nhắc đến tên chủ thể, tôi luôn mở đầu với "một người bạn của tôi". Thói quen này giúp tôi rất nhiều khi tôi vô tình đề cập đến câu chuyện.

Và tôi bịa chuyện rất giỏi, tôi thật sự chỉ mất vài câu để chuyển hướng câu chuyện đang kể sang phim Hollywood. Thế nên, câu đầu là thật, còn phần sau thì tôi tự tưởng tượng ra rồi.

Có một vài bí mật, tôi sẽ tự đặt ám thị lên bản thân để quên đi. Tôi sẽ cất nó đi, đến mức không thể nhớ được nó. Bởi vì ngay từ lúc thu nhận bí mật, tôi đã biết hậu quả của việc nói nó ra rồi.

11. Tôi không nghĩ nói dối là xấu, vì tôi biết một thế giới nơi mà mọi người đều nói thật sẽ trông lạnh lẽo đến thế nào. Đôi khi lời nói dối là vô hại, white lie, và có rất nhiều lần, tôi nói dối chỉ để khiến người khác vui.

12. Tôi thích màu đỏ, vì đó là máu. Người thích màu đỏ thường nóng tính, quyến rũ, và có óc lãnh đạo? Ừm, tôi chỉ được mỗi cái nóng tính thôi, nhưng thường thì, tôi không hề thể hiện nó ra.

Bệnh nghề nghiệp đó!

À, mọi người đều nói tôi hiền, nên tôi cũng cảm thấy mình hiền. (cười)

Ngoài ra, tôi cực kỳ thích trắng và đen. Vì mắt tôi rất yếu, tôi gặp khó khăn trong việc kết nối các màu sắc, nên tôi nghĩ cứ trắng đen mà phối thì tuyệt vời. Ừm, tôi cá là SkyTara sẽ mang màu đen trắng nếu Afnizar Nur Ghifari không tạo ra một tấm ảnh màu cam. Tạ ơn anh.

Tôi cố định màu của mỗi thân phận trong mình. Ví dụ, có một thân phận tôi dùng màu tím, có một thân phận lại dùng phối trắng - đỏ, có một thân phận dùng màu nâu. Nên tôi nghĩ, tôi thích tất cả các màu luôn.

13. Tôi không thích thể thao, nhưng việc xem người khác chơi thể thao là một điều tuyệt vời. Tôi có một người bạn rất cuồng bóng đá, nhìn thấy cậu ấy trên sân chính là nhìn thấy bình minh.

Và tôi muốn viết về bóng rổ, vì Vi Trần - một nhân vật của tôi, thích chơi bóng rổ. Tôi rất lười tìm hiểu cho đến tháng ba năm nay, khi tôi theo dõi Trương Triết Hạn và... nhìn thấy anh ấy lúc còn chơi bóng rổ... cũng như chuyện anh ấy bị chấn thương... Anh ấy, và Vi Trần, thật sự rất kiên cường.

Thể thao rất đẹp. Nhưng tôi không hợp để chơi thể thao. (cười)

14. Tôi thích mặc quần áo như thế nào? Tôi thích áo sơ mi, tôi thích áo sơ mi dài tay. Miễn là mặc áo sơ mi thì phối với cái qué gì cũng được.

Hiện tại khi ra đường, tôi mặc quần tây, áo sơ mi.

Tôi cũng thích giày nữa, loại giày trông năng động một chút, nhưng quần tây, áo sơ mi mà mang giày thể thao năng động thì đúng là chọi nhau chan chát luôn.

Thế nên tôi mang dép quai hậu-

Tôi thích sơ mi nên chỉ cần là trang phục phối với sơ mi, tôi đều thích. Tôi đang tích cực kiếm tiền để mua áo sơ mi-

Cung Tuấn có câu, đi làm, rất vui, vì đi làm, kiếm tiền, kiếm tiền, rất vui-

Heh.

15. Tôi thích số 3, tôi thích nó từ khi được yêu cầu thích một con số.

Lúc đó tôi đã nghĩ, ba cây nhang, và thích số 3.

16. Tôi thích tháng năm. Tôi sinh tháng năm. Trương Triết Hạn sinh tháng năm.

Tháng năm viết là May, một từ mà khi đọc lên, âm thanh của nó rất nhẹ nhàng.

Và cậu ấy cũng nói sẽ rời đi vào tháng năm.

Với tôi, 5 là con số của sự cân bằng. Và tháng năm cũng vậy, tháng của cân bằng.

17. Tôi thích khổ qua. Tôi thích vị đắng. Dù là canh khổ qua, khổ qua xào trứng, khổ qua nhồi thịt đều cực kỳ tuyệt. Vị đắng của nó làm tôi phát nghiện.

18. Tôi không có biệt danh, nhưng mọi người ít gọi tôi bằng tên thật, họ gọi tôi bằng tên thân phận của tôi.

À,

Có, nhưng tôi quên rồi. Vốn dĩ người gọi tôi bằng biệt danh đã đi rồi.

19. Điểm đầu tiên mà tôi chú ý ở người khác phái là tóc. Mái tóc đối với tôi rất có ý nghĩa, nó có thể tạo ảo giác về hình dạng của khuôn mặt. Tôi thích Chu Tử Thư vì tóc của huynh ấy rất đẹp, và đó là tóc thật của Trương Triết Hạn. Nó trông thật mềm.

Còn tôi thì trông biến thái-

Nhưng tôi không dựa vào tóc để tiếp tục để ý một người đâu, cái tiếp theo sẽ là giọng nói.

Và dựa vào giọng nói, tôi sẽ nhận diện được tính cách.

Còn nói tôi hay nhìn chỗ nào trên cơ thể người khác phái thì... gáy cổ. Gáy cổ trông rất quyến rũ. Việc ai đó cúi đầu xuống và để lộ phần gáy cổ có thể làm tôi đơ người.

Việc nghiêng đầu cười và tóc trượt xuống cần cổ cũng vậy.

Tôi biến thái thật. Nhưng mà không phải loại biến thái đi quấy rối người ta, tôi ghét những người đó.

Tôi chỉ nhìn thôi, tóc và gáy cổ, hai phần tôi cho là đẹp.

20. Mô tả người khác phái tôi cho là lý tưởng? Chu Tử Thư.

21. Tôi thích chữ viết của tôi. Chỉ là thích, không vì nguyên do nào cả. Và phải nói rằng chữ viết tay của tôi không đẹp.

Có người nói chữ của tôi rất đẹp, nó thể hiện rằng tôi có cá tính và năng lực,... tôi nhìn thì không thấy cá tính nào luôn.

Tôi viết chữ trên giấy A4, giấy không dòng, rất thẳng. Tôi có thể tự căn thẳng mà không cần thước. Những con chữ sẽ đều nhau, có nét thanh, nét đậm. Và khoảng cách giữa các chữ thường xa nhau.

22. Tôi rất dễ tin tưởng vào người khác, đến mức tôi không tin ai cả.

23. Lần gần đây nhất tôi nói chuyện điện thoại là với bạn cùng phòng. Tối nay ăn gì? Ăn gà. Ừ, về tắm lẹ đi.

Người hay nói chuyện điện thoại với tôi nhất cũng là cậu ấy.

Nhưng có những người nói chuyện điện thoại với tôi rất lâu... Có một... người...

24. Tôi ghét bất cứ ai tự tiện chạm vào đồ của tôi. Thường thì, tôi không ghét được người khác, tôi tự ám thị tính cách để khiến bản thân trở thành người như thế. Nhưng tự tiện chạm vào đồ của tôi ư?

Ầy, sẽ không sao nếu người đó nhận ra mình không nên làm vậy.

Nhưng có những người không nhận ra, nên tôi phải dùng nhật ký ảo, cất tiền ở khắp mọi nơi, sao lưu dữ liệu online và để cả máy tính lẫn điện thoại đều trống. Trên giường ngủ không có quạt hay đồ điện tử. Tôi mang theo rất ít đồ.

Tôi sống xa nhà.

Có lần, một đứa trẻ cầm điện thoại của tôi lên và đọc to đoạn tin nhắn trên màn hình, tôi đã lia dao vào mặt con bé.

Tôi có chỉ số phạm tội giết người rất cao. Tôi nóng tính. Và nếu không có ám thị này...

sẽ chẳng có tôi viết 100 câu hỏi đâu. (cười)

25. Tôi từng ước, nhưng bây giờ không ước nữa. Tôi chuyển sang muốn, và muốn, thì làm.

26. Tôi thích ngắm sao. Ngắm sao kết nối tôi với linh hồn bất cứ ai nhìn lên bầu trời đêm lúc ấy. Tôi có thể nhận diện thắt lưng của chòn Thợ Săn, nhận diện chòm Bắc Đẩu, và cố gắng kiếm tìm những chòm sao khác trên bầu trời.

Nhưng tôi chưa từng tìm thấy chòm Kim Ngưu.

Bản ngã của tôi.

27. Khi tức giận, tôi ngừng tức. Thật. Tôi đứng yên năm giây và ngừng tức.

Nhưng khi ánh mắt tôi chuyển đỏ, tôi sẽ dùng bất cứ thứ gì tôi cầm lên được đánh liên tục vào người làm tôi tức giận. Tôi sẽ giết người đó. Nếu tôi đang khóc, tôi sẽ đâm chết người đó.

Tâm lý tôi không ổn định, nên tôi đặt một ám thị lên bản thân. Khi tức giận, tôi ngừng tức.

Giận quá mất khôn. Tôi không muốn giết người.

28. Tôi không khoẻ mạnh. Tôi bị khá nhiều bệnh liên quan đến nội tạng, tiêu biểu là đau dạ dày. Và tôi cũng bị bệnh tâm lý, tôi biết, nhưng tôi chưa đi khám hẳn hoi.

Không phải tôi áp bệnh tâm lý lên người mình, hãy sống cạnh tôi... việc tôi có vấn đề là thật.

Cái tôi giỏi nhất là tự khích lệ chính mình. Tôi có gần mười nhân cách trong cơ thể, à, nó không giống trên phim đâu. Tôi còn chẳng biết chúng có được gọi là như thế không.

Tôi bị hoang tưởng nhẹ.

29. Tôi không muốn trở thành ai khác cả. Ai cũng có nỗi khổ của bản thân. Và vì tôi đang quen với nỗi khổ của mình, nên việc tiếp nhận nỗi khổ khác là một điều kinh khủng.

Tôi sẽ bắt chước những điều tôi bị thu hút, nhưng không có nghĩa rằng tôi muốn biến thành ai đó đâu.

30. Tôi thích kem, không nhất định là kem gì. Tôi thích kem.

À thì, kem chuối rất tuyệt. (cười)

31. Tôi thích âm nhạc, không phải chỉ thích riêng một dòng nhạc, cũng không phải dòng nhạc nào cũng thích.

Tôi hát được nhạc trữ tình, nên tôi nghĩ trữ tình gần với tôi nhất.

Dù vậy, gần đây tôi hay nghe nhạc Trung, cổ phong, hoặc Trung Quốc phong. Có lẽ do tôi chưa dứt được Sơn Hà Lệnh, nên thường tìm list OST của phim và repeat lúc ngủ. Hiện tại, Duyên diệt của Song Sênh đang như một con sâu tai, sau khi tôi dịch bài hát ấy theo kiểu viết lời mới cho nó.

32. Bài hát gần đây nhất tôi hay nghe là Duyên diệt (缘灭), vì tôi cần dịch lời cho nó. Ngoài ra, còn There! Right There!... Tôi tình cờ gặp nó khi đang dạo chơi ở Bilibili, và hiện tại nó sắp chiếm lấy tâm trí tôi rồi.

33. Dù trông như một người cuồng anime, tôi rất ít xem anime. Đơn giản vì không có thời gian. Gần đây nhất tôi xem một tập dài của Doraemon, và tôi nghĩ Doraemon vẫn là anime tôi thích nhất.

Các anime tôi từng xem cũng ổn đấy, nhưng tôi là kiểu người thích đọc manga hơn xem anime.

Nếu là anime, tôi nhiệt tình để cử bộ Asura - Đứa con của quỷ. Đó có lẽ là bộ để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc nhất.

34. Tôi thích phim tình trai, theo đó, có thể nói rằng tôi thích xem boylove, đam mỹ, tình trai, shonen-ai hay bất cứ gì tương tự. À haha, tôi cũng xem cả yaoi, nhưng hiếm có bộ nào vượt qua sự khó tính của tôi.

Tôi thích những bộ phim nói về tình yêu đồng giới, nhưng không phải phim nào về đề tài này tôi cũng thích. Thường thì tôi thiên về hướng xem shonen-ai của Nhật Bản, Sơn Hà Lệnh là bộ đam mỹ chuyển thể đầu tiên tôi xem từ tập một đến tập gần cuối (và sẽ xem mấy tập cuối). Sơn Hà Lệnh thực sự là một ngoại lệ lớn, tôi có thể dành rất nhiều thời gian để nói về phim này.

35. Tôi thích mùa mưa. Nhưng nơi tôi đang ở rất hiếm khi có mưa. Tôi đã ở đây khá lâu, và dù là mùa mưa, nắng trưa vẫn oi vỡ đầu.

Tôi thích không khí tươi mát dịu dàng của mùa mưa, tôi thích mùi của đất ẩm, dù mùi đó nồng và ngái. Tôi thích lạnh, gió lạnh, và gió vào mùa mưa thực sự rất tuyệt.

Nhưng tôi không thích bão lũ đâu.

36. Ở bản thân mình, tôi thích sự chân thành. Tôi thật sự rất chân thành trong việc thương yêu ai đó. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc khi không còn yêu thương nữa, tôi sẽ cực kỳ tàn nhẫn với họ.

Nếu là ngoại hình, tôi thích bàn tay của tôi. Tôi thích những đôi tay, dù tay tôi không đẹp, nhưng vẫn là tay nên tôi thích luôn.

Tôi thực sự thích những tấm ảnh thế này.

Chơi với ngôn từ - Page 3 Images?q=tbn:ANd9GcSMGh0yT9pV-eVkCFHjVo5Vu8QA_Yj1Vu5b6w&usqp=CAU

Khi ánh sáng và bóng tối giao hoà rồi đọng lại ở đôi bàn tay. Tay tôi không đẹp, nhưng đủ để chụp những tấm ảnh như thế.

Ngoài ra tôi cũng thích tóc của tôi. Tóc tôi mềm, mỏng, và cực kỳ yếu ớt. Tôi thích nó vì sự mong manh và cảm giác mềm mại nó mang lại. Dù thế, tôi ra nhiều mồ hôi, và mỗi lần nằm lâu một chỗ, tóc tôi sẽ thành cái hồ luôn.

Tôi gội đầu một ngày một lần, tôi biết nó không tốt cho tóc, nhưng không làm thế khó chịu lắm...

37. Tôi rất lãng mạn, tôi thơ ca văn vẻ và nhìn cuộc đời như đang uống một ly rượu tình. Mọi thứ đều đẹp đẽ, trọn vẹn, đủ đầy và hấp dẫn. Tôi thực sự là con người lãng mạn đến mức không thực tế.

Tôi không phải người kiên nhẫn, nhưng cũng không phải người nóng vội là bỏ việc. Tôi là kiểu người cứ từ từ mà làm mọi việc, kể cả lúc mất kiên nhẫn cũng không thể hiện quá nhiều.

À, trừ những việc liên quan đến công nghệ. Giả sử code của tôi không chạy, hay tôi không thể encode, hãy đứng đó để xem tôi phát điên. :v

38. Tôi không ganh tị với ai cả, thường thì, cảm giác ngưỡng mộ đã che lấp sự ganh tị. Tiền bối của tôi là một người rất giỏi, đứng trước chị ấy, tôi không ganh tị mà chỉ thấy mình còn kém cỏi. Tôi nghĩ bản thân phải cố gắng hơn. Đó là quan điểm của tôi.

Tôi bận lắm, lười lắm. Lười nhìn người khác, thời gian đâu mà ganh tị. Bài tập chưa làm kìa.

39. Tôi không nghĩ đến việc có gia đình, kể cả việc có người yêu, nên việc tôi sẽ có con hay không, tôi không chắc chắn được.

Có lẽ là tôi không muốn có con, tôi nghĩ rằng mình không thể nuôi dạy nó tốt. Việc sinh nó ra giống như ràng buộc nó vào những khó khăn của cuộc đời này vậy, và nếu tôi không giúp được đứa trẻ của mình, nếu tôi làm nó tổn thương, thì thà đừng sinh nó ra.

Thật ra việc độc thân cũng ổn. Nếu để một người tùy hứng có gia đình rồi sinh con diễn ra, chính là mạo hiểm.

40. Tôi đã, luôn nghĩ về một ngành nghề duy nhất. Tôi đang học ngành đó, làm nghề đó. Nhưng tôi cũng không ngại thử thêm mảng photoshop và edit, nó vui mà.

Chỉ là làm việc và học tập sắp bòn hết thời gian của tôi rồi. Đôi lúc tôi bận đến mức không xem Sơn Hà Lệnh được cơ.

41. Từ phát âm khó khăn nhất của tôi? Thực ra, tôi biết ba ngôn ngữ, không phải biết nhiều đủ để làm ngôn ngữ thứ hai, nhưng vẫn tính là ba. Tôi sẽ nói theo mỗi loại.

Với tiếng Việt, tôi thực sự không phát âm chuẩn cả tiếng mẹ đẻ của mình. Khi nói nhanh, tôi sẽ nuốt chữ nhiều, và những lúc ấy tôi đoán mình nói khó nghe lắm. Tôi cũng gặp khó khăn khi đọc phân biệt d, gi. Tôi rất ít khi viết sai chính tả, kể cả với dànhgiành, nhưng đọc đúng hai âm d, gi này ư? Khồng. Khò lằm.

Với tiếng Anh, chắc chắn là từ judge /dʒʌdʒ/, việc phát âm /dʒ/ thực sự là một nỗi ám ảnh. Đằng này cái từ judge khỉ gió kia lại còn có hai lần /dʒ/, lại còn là âm hữu thanh, không bật hơi. Tạm biệt judge chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Với tiếng Trung, tôi gặp khó khăn với thanh mẫu [c] này. Mỗi lần gặp một từ có thanh mẫu [c], tôi sẽ đọc nhẩm 刚才 [gāngcái] để nhớ cách phát âm cái [c] đó. Và tôi cực kỳ ghét mấy cái xe, xe đạp 自行车 [zìxíngchē] còn đỡ, chứ xe hơi 出租车 [chūzūchē] này thì chết luôn đi-

Tại sao sinh ra tôi rồi lại phải sinh ra mấy âm họ tr ch x s nhỉ? Chậc.

42. Tôi biết ba ngôn ngữ, tiếng Việt, tiếng Anh, và tiếng Trung. Đôi lúc mọi người sẽ thấy tôi bắn mấy câu tiếng Nhật kiểu 何やてんだ nani yattenda, nhưng, đó chỉ là mấy câu tôi học được từ anime. Và nếu mọi người thấy tôi nói tiếng Pháp, thì đấy là tôi học từ Code Lyoko. Tôi bắt chước theo phim ấy mà.

Tôi chỉ biết ba ngôn ngữ thôi.

43. Trong tủ quần áo của tôi có ba bộ đồ. Cũng không hẳn, tôi có bốn cái quần, năm cái áo.

Trong năm cái áo tôi có, bốn cái là áo sơ mi, hai cái là đồng phục trường. Đồng phục thì không mặc ra đường được. Tôi có bốn cái quần, hai cái quần tây, hai cái quần mặc ở nhà-

Bởi vậy ngày nào mưa ướt áo là chết tôi luôn.

44. Tôi thích đọc sách. Nhưng gần đây tôi không đọc sách...

45. Tôi yêu trẻ con. Thực ra đứa trẻ nào cũng đáng yêu mà.

Trừ những đứa đáng ghét. Chúng nó, và cha mẹ chúng nó, cần phải bị loại bỏ. Tôi không có khái niệm nể mặt phụ huynh. Tôi không vừa mắt đứa nào, lập tức tát luôn không cần xin phép. Ngày trước tôi bị đánh khá nhiều, tại sao bây giờ mấy đứa trẻ không bị đánh khi chúng hỗn láo nhỉ?

Nhưng, những đứa trẻ mà tôi gặp thường ngoan, chúng có cách thể hiện điều đó, rất riêng biệt. Còn những đứa bố láo, tôi giết chết tâm hồn chúng rồi.

"Mẹ mày không dạy được thì để tao dạy mày." Tôi đánh nó, nhưng nhìn chằm chằm vào mặt mẹ nó. Ai bảo đụng vào đồ của tôi cơ~ Nhắc nhở dịu dàng rồi, có nghe đâu~ Cũng may chỉ là đánh thôi đấy~

Mọi đứa trẻ tôi gặp đều đáng yêu. Vì những đứa đáng ghét bị giết rồi.

46. Nếu được đi tham quan, tôi muốn đến những bảo tàng, hoặc triển lãm. Tôi thường có xu hướng tìm về những điều tồn tại trong quá khứ. Tôi nghĩ rằng, sẽ thật tiếc nếu cứ để ký ức mất đi. Quá khứ cần được lưu lại, và những viện bảo tàng sẽ làm công việc này.

Bảo tàng, một dạng nhật ký. Chỉ là nó thật hơn một chút.

Tôi cũng muốn đến các buổi triển lãm. Về cơ bản cũng là nơi trưng bày, mang ký ức đến nhau, và kết nối những người có tâm hồn đồng điệu. Những buổi triển lãm lớn thường kết hợp cả âm thanh và ánh sáng, tôi muốn đến một nơi như thế, và đứng ở đó.

Phải nói rằng, tôi không thích chốn đông người. Bảo tàng thường yên lặng, tôi thích sự yên lặng.

47. Tôi thích mắt màu nâu. Mắt tôi có màu nâu, không phải màu nâu pha vàng, cũng không phải nâu ngả đen, mắt tôi có màu nâu đậm. Trông khá kỳ lạ, nhưng tôi thích màu mắt của mình, màu mắt đặc như màu cà phê.

Chơi với ngôn từ - Page 3 Images?q=tbn:ANd9GcSNC_MWJZZ0IuZTc3Css_vCstSDevszHmaEHQ&usqp=CAU

48. Tôi không thích nổi tiếng. Mặc dù nổi tiếng cũng chẳng sao. Nhưng, tôi thích một cuộc đời yên lặng hơn là đi đến đâu ai cũng biết mình. Tôi là một con người hướng nội tự cô lập.

Vẫn sẽ ổn nếu mức độ nổi tiếng không quá cao, giả sử việc mọi người lớp bên cạnh có nghe qua về tôi, và tin tức về tôi được lan truyền đến mức ngày mai đến trường, có ai đó gọi tôi và bảo, "bạn là XXX à?". Điều đó vẫn ổn thôi, vui mà.

49. Tôi không thường đi mua sắm. Tôi thường mua mọi thứ ở canteen trường, kể cả pin chuột. Tôi mua thứ tôi cần và về ngủ.

50. Người khác phái tôi nghĩ đến ngay lúc này? Chu Tử Thư.

51. Tôi có hạnh phúc không? Không. Nhưng cũng tạm được, chưa đến mức phải chạy trốn thế giới này. Tôi có mục đích, có lý tưởng, có người để yêu, có những điều tốt đẹp cho một tâm hồn đang sống. Tôi nghĩ như thế là ổn.

Hạnh phúc không tồn tại, nó là hư vô, tôi cũng là hư vô, tất cả mọi thứ có sinh tất có diệt, hư vô rồi cũng về với hư vô. Tại sao phải níu kéo hư vô khi chính bản thân đã là hư vô? Tại sao không hoà làm một với hư vô và xem hư vô như hư vô của mình? Hư vô của vũ trụ chính là hư vô của bản ngã...

Đùa thôi. Tôi đùa thôi.

52. Câu châm ngôn mà tôi thích nhất? Không phải châm ngôn, nhưng "đi làm, kiếm tiền, vui vẻ" đang là slogan của tôi. Câu này đến từ Cung Tuấn.

Thực ra gần đây tôi gặp khá nhiều vấn đề, tôi viết những dòng này cũng là muốn cân bằng bản thân một chút, tạo cảm giác được lắng nghe. Trong thời điểm áp lực bận rộn, chạy đua với thời gian này, câu nói của Cung Tuấn như truyền động lực cho tôi vậy.

Đi làm, kiếm tiền, vui vẻ.

"Kiếm tiền sao lại không vui chứ?" Phải không?

53. Tiền bạc có quan trọng không? Có. Cực kỳ quan trọng. Không có tiền là chết đấy-

Được rồi, tôi là một Kim Ngưu thực dụng-

Nhưng với tôi tiền bạc thực sự quan trọng. Và kiếm tiền là việc nên làm.

Không cần có nhiều tiền, nhưng phải có tiền.

54. Loại xe ưa thích của tôi? Tôi mù tịt về xe. Tôi nghĩ rằng mình thích xe đua, dạng nhẹ nhẹ, tốc độ cao, bô nổ pòm pòm dùng đi phượt~ Nhưng, có xe máy cũng ổn rồi.

Tôi biết chạy xe đạp. Tôi cũng muốn chạy xe đạp đến nơi làm việc, một cuộc sống trong lành, nhưng vừa ló cái mặt ra đường thì dòng xe máy ngút ngàn phi ngang như bò tót. Và giữa dòng xe như thế, qua đường với một chiếc xe không có đèn signal hay còi, là một việc khó khăn vô cùng.

Tôi thích xe máy.

55. Phòng riêng của tôi thế nào? Tôi không có phòng riêng. Nhưng nếu có, tôi nghĩ nó sẽ cực kỳ đơn giản. Thứ không thể thiếu trong phòng tôi là sách, một cái chăn lớn, và laptop. Phòng riêng mà, tôi chỉ cần bấy nhiêu thôi.

56. Tôi có sưu tập cái gì không? Không. Tôi không có hứng thú với việc sưu tập.

57. Tôi thích có thật nhiều bạn, hay chỉ có một hai người thân cận? Ngoài gia đình tôi ra, những người còn lại sao cũng được. Tôi không đặt hết niềm tin của mình cho người ngoài, nhưng tôi đối xử với họ bằng chân thành của tôi.

Ngoài ra, tôi chưa từng xem ai là bạn. Mọi người đều là người quen, chỉ là quen như thế nào, khoảng cách có gần không thôi.

Thực ra tôi ghét các mối quan hệ lắm.

Câu trên là nói dối.

58. Điều gì quan trọng nhất đối với tôi? Sức khoẻ. Tôi cảm thấy, năng lực của tôi không cao, ngoại hình cũng không nổi bật, nhưng tôi có thể học tập, rèn luyện, và thử nhiều cách để những thứ đó tốt đẹp hơn. Mà học tập và rèn luyện là một quá trình dài, nếu sức khoẻ không đảm bảo thì chẳng đi tới đâu được. Cả công việc cũng khó khăn để có, hoặc giữ. Mà không có việc thì không kiếm được tiền. Sẽ chết mòn đó-

Sức khoẻ mà tôi nói bao gồm sức khoẻ vật lý và sức khoẻ tinh thần. Hai cái này, tôi đều ở mức trung bình, xài được.

59. Tôi thấy ghét cái gì? Việc gì? Hay câu nói gì? Không có. Thật ra tôi cũng bị vài thứ làm cho nặng lòng, nhưng tôi khá dễ quên. Để tập trung nói về một hai thứ tôi ghét khó khăn lắm. Tốn thời gian lắm.

Hay là nói về thứ tôi yêu đi. Tôi thích mùi sách cực kỳ, nhưng không có tiền để mua... À, về câu hỏi tôi có sưu tập gì không, thực ra tôi muốn sưu tập sách, nhưng nghĩ cả đời mình cũng không làm được điều đó.

Nhất là khi tôi nghĩ về căn phòng trong tương lai của tôi, thực sự thì nó rất nhỏ. Để chứa sách thì tôi cần một cái thư viện cơ...

60. Nếu một việc mà nhiều người cho rằng vô vọng, tôi có làm hay không? Nếu tôi có hứng thú, tôi sẽ làm, mặc kệ người khác nghĩ gì. Xung quanh phiền lắm, kệ họ đi.

61. Tôi có tin trên đời này có những điều không thể giải thích hay không? Có. Ví dụ việc tôi yêu Chu Tử Thư, tôi không thể giải thích được. Huynh ấy rõ ràng không có thật, huynh ấy cũng không dành cho tôi sự quan tâm nào, nhưng tôi yêu huynh ấy. Tôi cũng chẳng muốn hỏi bản thân vì gì, cái tôi quan tâm là, tình cảm ấy thực sự khiến tôi tốt đẹp lên.

Tôi biết có những điều không thể giải thích. Sự tồn tại của vũ trụ này, sự tồn tại của những khái niệm không gọi tên ra được. Tôi tin vào thứ gọi là "ý niệm", và tôi cảm nhận được nó, dù không nhiều, nhưng nó ở quanh tôi.

Giác quan thứ sáu, linh cảm, sự đồng điệu tâm hồn cũng là những điều khó giải thích như vậy. Con người là những sinh vật kỳ lạ. Và cái tôi hướng đến là đào sâu vào cái chết, vào tâm lý con người, vào thứ vừa bí ẩn vừa thu hút đó.

62. Có một người bạn thân cùng phái hay khác phái sẽ tốt hơn? Có một người bạn thân là điều tốt.

64. Theo tôi, tình yêu là gì? Tình yêu chân chính là thứ làm con người hạnh phúc. Ví dụ minh hoạ... cứ nhìn Trương Triết Hạn và Cung Tuấn khi họ ở cạnh nhau. Với tôi tình yêu chính là dịu dàng, bao dung, che chở, tin tưởng, thâm tình như vậy. Và dù không nói tiếng yêu nào, tình cảm đó vẫn rõ ràng đến mức xung quanh ai cũng thấy, "à hai đứa kia đang yêu nhau".

Tình yêu mà tôi nói, không gói gọn trong tình yêu nam nữ đâu. Không cần gò bó như thế. Chữ yêu, rất đẹp.

64. Tôi ngủ bao nhiêu tiếng một ngày? Khoảng 5 - 6 tiếng. Ngủ hết 5 - 6 tiếng, cơ thể tôi sẽ tự tỉnh dậy, nhưng không hẳn là tỉnh táo đâu.

65. Bạn có hay tha thứ không? Thật ra tôi không có thời gian để để bụng đâu.

Và tôi cảm thấy mình làm tổn thương người khác khá nhiều, là vô tình thôi, nhưng đã để lại vết thương rồi. Những lúc như thế có nhiều người chọn tha thứ cho tôi...

Tôi nghĩ tha thứ cho người khác cũng khiến bản thân nhẹ nhõm. Việc nghĩ đến người khác chiếm nhiều thời gian của tôi lắm. Bớt nghĩ lại, ngủ thôi.

67. Có khối lớp nào theo bạn là vô ích không? Không, mọi điều tồn tại đều có ý nghĩa. Chỉ là tôi cảm thấy lượng kiến thức phải nạp vào hơi nặng. Tôi không muốn học trò của mình học nhiều như thế, chúng nó chỉ có 45 phút thôi... Và học từ sáng đến trưa, chiều đi học thêm, tối đi học kèm ư? Bị điên à?

Tôi thấy thương học trò của tôi cực. Nhưng bản thân không thể tự cắt đi lượng kiến thức mà chúng buộc phải nạp vào đầu. Tôi hy vọng mình có thể làm tốt trong việc khiến học sinh nhớ bài ngay trên lớp. Nhưng đó là một quá trình cần sự học tập và rèn luyện... cần sức khoẻ nữa, tất nhiên.

68. Cấp 1, cấp 2 hay cấp 3 đáng nhớ hơn? Vì sao? Đại học. Lớn lên, sống xa nhà, học được nhiều hơn về cái gọi là ý thức và trách nhiệm. Trải qua vài cú sốc, buông bỏ vài thứ, mất vài mối quan hệ, nhân sinh quan thay đổi, từ từ biết yêu thương bản thân mình hơn. Tâm lý biến đổi rồi, cảm nhận sâu sắc hơn, vững hơn, ít bị dao động dần.

Những vui vẻ có được đôi khi rất dễ kiếm, cười một cái là vui vẻ. Đôi khi lại rất khó kiếm, như khoảnh khắc ở cạnh người mình quý mến, dần dần biết trân trọng những điều nhỏ nhặt hơn.

Kiếm được tiền, tiêu tiền của bản thân làm ra. Không ngại dùng tiền nữa, vì mình làm ra tiền rồi.

Và vì viết nhật ký nhiều hơn, viết những dòng này, nên có ký ức về nó. Đại học ấy à, một khoảng thời gian khiến tôi biết trân trọng mọi thứ hơn.

69. Nếu không bằng lòng ai điều gì đó, bạn sẽ nói cho họ biết chứ? Ừm, tôi khá thẳng thắn. Nhưng sự thật là, tôi không rơi vào cảm giác này thường xuyên, nên cũng trả lời theo cảm giác lúc này thôi.

70. Bạn có thích chơi game? Game ưa thích của bạn? Bạn thường chơi ở đâu? Tôi thích chơi game. Nhưng tôi không chơi game nhiều. Tôi không muốn bản thân quá tập trung vào game, vì tôi dễ nghiện lắm... Có một thời gian tôi nghiện Minecraft đến mức không làm bài tập về nhà. Tôi không muốn nhớ lại lúc đó chút nào.

Tôi thường chơi game ở không gian của mình, một nơi yên lặng và không có ai đứng phía sau nhìn vào điện thoại của tôi.

71. Bạn có hay khóc khi xem phim hoặc một bộ truyện cảm động nào không? Thường xuyên. Tôi rất dễ khóc. Tôi cảm thấy việc có thể rơi nước mắt là một điều đẹp đẽ, là một cách tự chữa lành. Dù cho mọi người xung quanh tôi thấy điều này yếu đuối, và tôi cũng ngại để người khác phát hiện tôi đang khóc, nhưng bảo tôi kìm nén nước mắt của mình? Không, tôi không.

72. Bộ manga mà bạn cho là nhảm nhí và phí tiền nhất? Nhảm nhí thì không đọc, phí thì không mua. Tôi không có ấn tượng lắm.

Thường thì khi mua một cuốn sách, tôi sẽ đọc trang đầu tiên. Nếu không hợp gu, tôi sẽ không mua.

73. Bạn có cho rằng yêu đơn phương là tốt không? Đơn phương kiểu tôi yêu Chu Tử Thư thì tốt. Đơn phương kiểu bạn tôi với crush của cậu ấy thì không.

74. Bạn có thích nhảy nhót không? Có, tôi thích việc cơ thể chuyển động theo nhịp điệu. Tôi sẽ đi học nhảy nếu sắp xếp được. Tôi thực sự rất thích nhảy.

75. Bài hát mà bạn thích nhất? Born to die của Lana Del Rey. Tôi sẽ review bài này nếu có thời gian.

76. Thần tượng của tôi là? Nếu nói về mảng nghệ thuật, tôi sẽ gọi tên Lý Ngọc Cương và Trương Triết Hạn. Hai người này, tôi biết đến họ rất tình cờ, và cảm xúc đầu tiên luôn là không có ấn tượng tốt. Tôi bỏ qua họ một thời gian dài trước khi thực sự thần tượng họ, và quá trình đó luôn diễn ra như sau: Tôi xem một sản phẩm của họ - Tôi thích sản phẩm của họ - Tôi tìm video về họ - YouTube gợi ý cho tôi một video phỏng vấn họ - Video phỏng vấn khiến tôi khóc thê thảm - Tôi theo dõi họ.

Tôi biết Lý Ngọc Cương từ khi nghe Hồng nhan. Mà chính xác là, tôi đu Thử Miêu, rồi xem một FMV có BGM là Hồng nhan của Hồ Ngạn Bân. Tôi tìm nghe bản gốc, rồi tìm được bản cover của thầy Lý. Chuyện sẽ không có gì nếu tôi không thấy comment "bản này ăn đứt bản của Hồ Ngạn Bân" dưới video nọ. Sao có thể nói vậy về ca sĩ gốc chứ? Quá phiến diện. Tôi nghĩ thế. Từ đó tôi ghét luôn thầy Lý, dù thầy chẳng làm gì tôi. (Nên tôi rút được kinh nghiệm khi theo dõi Trương Triết Hạn, không biết thì im lặng, mà tốt nhất là biết hay không cũng im lặng, lời bạn khen anh ấy cũng có thể trở thành cái cớ khiến người ta ghét anh.)

Nhưng sau đó, có một FMV Thử Miêu chèn Thiên trì của thầy Lý. Và trời hỡi, cho đến khi tìm bản gốc Thiên trì, tôi mới biết ông có giọng hát tuyệt mỹ kia chính là ông-có-fan-nói-xấu-Hồ-Ngạn-Bân. Rồi, tôi nghe thêm Đúng lúc gặp gỡ người, biết được Cao Tiến - người viết Bi khúc (một bài được lồng trong FMV Thử miêu) - viết bài này cho thầy Lý. Tôi nghe lại Hồng nhan, repeat Thiên trì đến mức điên cuồng, YouTube đề xuất cho tôi một video phỏng vấn. Tò mò, tôi click vào xem. Nghe thầy nói về quá khứ, tôi khóc thê thảm. Thầy càng nói tôi càng khóc. Từ đó, tôi quyết định theo dõi thầy.

Theo dõi thầy xong, toàn bộ bài hát cũ của thầy, tôi đều muốn nghe qua. Dạo này tôi thực sự cuồng si Tướng quân thán.

Với Trương Triết Hạn mà nói, thực sự thì tôi đã xem qua các cảnh cut của Vân Tịch truyệnNhư Ý Phương Phi. Tôi có thành kiến với những bộ phim motip ngôn tình, nam chính bảo vệ nữ chính, nữ chính yêu hận tình thù, nên cũng không để ý nhiều. Mặt khác, thời điểm đó tôi không thích Cúc Tịnh Y, do tôi đọc được khá nhiều bài viết không hay về cô ấy, đâm ra không thích cả Trương Triết Hạn. (?) Không thích nghĩa là không để ý tới, nhưng không hiểu vì sao khi xem Sơn Hà lệnh, tôi luôn thấy gương mặt Trương Triết Hạn rất quen. Quen, vì tôi đã xem qua rất nhiều cảnh cut phim của anh ấy, hoá ra gương mặt ấy đã để lại ấn tượng trong tâm trí tôi từ rất sớm rồi.

(Nói một chút về Cúc Tịnh Y. Sau khi theo dõi Lý Ngọc Cương, tôi nghe Hồng Chiêu nguyện. Đến khi biết bản của thầy là cover, tôi tìm nghe bản gốc. Và bản gốc là của Cúc Tịnh Y. Giọng cô ấy cất lên rồi, những bài viết cũ về cô ấy cũng chẳng còn đọng lại trong tâm trí tôi nữa. Mỗi người đều có một vài thứ mà họ làm rất giỏi. Và tôi nhận ra, tôi vốn là người nhìn vào năng lực. Cúc Tịnh Y qua Hồng Chiêu nguyện đã chứng tỏ năng lực của cô ấy rồi.)

(Tôi cũng nhận ra cách bản thân nhìn nhận một người. Lý Ngọc Cương, hay Trương Triết Hạn, hai người họ đều có một vài scandal nào đó. Lúc đọc những bài viết đó, lòng tôi cũng xao động như khi đọc các bài viết về Cúc Tịnh Y, cũng nghi ngờ và để trong lòng. Nhưng nhìn vào họ của hiện tại, tôi biết họ đã cố gắng thế nào. Họ đã đi lên với năng lực và cách đối nhân xử thế của bản thân. Tôi khi theo dõi một người, cần tin tưởng họ. Vì họ xứng đáng được trân trọng.)

Sau đó, tôi xem vài video cut Sơn Hà lệnh từ blog Tiểu Nguyệt - 小月. Tôi thật sự đã bị tạo hình ăn mày của Trương Triết Hạn và ánh mắt chứa sóng của Cung Tuấn thu hút. Lúc đó, YOUKU chiếu phim đến tập 16, tôi quyết định xem, và trong đầu tôi nghĩ xem một hai tập cho biết rồi bỏ đấy thôi, cùng lắm thì xem 10 tập. Tôi đang thi học kỳ, thực sự bận rộn lắm. Nhưng tôi sai rồi, tôi xem phim mà quên kỳ thi luôn.

Đã gần một tháng trôi qua, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành trong tôi vẫn chứa đầy cảm xúc như thế. Dù cách tôi nhìn vào thế giới của hai người họ đang ngày một thay đổi, nhưng tôi vẫn đang rung động với họ.

Sau đó, tôi bị diễn xuất của Trương Triết Hạn thu hút. Tôi lúc đó không gọi tên được cảm nhận của bản thân, nhưng bây giờ thì có, đó là Chu Tử Thư mềm mại hơn từng ngày. Trong tâm trí tôi đã tồn tại khái niệm quay một bộ phim, cùng một cảnh đó, mấy phút trước đang yêu đương mặn nồng, mấy phút sau lại là chia tay nước mắt. Diễn viên phải nắm được tâm lý của nhân vật lúc đó mà diễn, thể hiện cho người xem biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian rồi. Với diễn viên, chỉ là vài phút hoá trang, chuyển cảnh, nhưng với người xem, đã là một hai tập, một hai năm nào đó. Diễn viên phải diễn ra được sự biến đổi trong tâm lý nhân vật. Và Trương Triết Hạn đã làm được tất cả những điều này. Vì thế, tôi bị anh ấy làm cho thu hút.

Rồi, tôi tìm một hai bài phỏng vấn anh ấy. Tôi xem, và nhận ra ánh mắt anh ấy dành cho Chu Tử Thư, cảm xúc anh ấy dành cho Chu Tử Thư còn mãnh liệt hơn cả sự trân trọng. Anh ấy yêu Chu Tử Thư, thương Chu Tử Thư, hiểu Chu Tử Thư, và trong chừng đó thời gian quay phim, anh ấy chính là Chu Tử Thư. Tình cảm này giống với tình cảm mà Trình Điệp Y trong Bá Vương biệt Cơ dành cho vai diễn Ngu Cơ nói riêng, và dành cho Hý kịch nói chung vậy, nó điên dại cuồng si, đẹp đẽ mê mị điên rồ. Nó tạo nên một cảm giác đau lòng, nhưng không phải đau lòng đến khóc ra, đó là đau lòng mà không thể gọi tên được. Tôi bất giác liên tưởng Trương Triết Hạn đến Trình Điệp Y, rồi đến Trương Quốc Vinh, và tôi thấy lo lắng.

Anh ấy có thoát vai được không?

Rồi, tôi tìm thấy video 明天见 - ngày mai gặp, kể câu chuyện về fan bị lừa ngày mai anh ấy diễn, nên mới nói hẹn gặp với anh ấy. Còn anh ấy gật đầu nhiệt tình rồi mới vỡ lẽ, ló đầu ra và hỏi 明天见?!明天去哪儿见?!- ngày mai gặp?! Ngày mai gặp chỗ nào?! Khoảnh khắc đó lưu lại trong tôi một ký ức dịu dàng. Tôi đã có ấn tượng với anh ấy rồi.

Sau đó, tôi biết việc anh ấy từng bị bạo lực học đường lúc nhỏ, bị chấn thương, nên không thể chơi bóng rổ nữa. Hôm ấy là một buổi chiều, tôi đứng đợi một người bạn mua bữa tối, đọc được mấy thông tin này, bất giác... khóc. Tôi nhận ra mình đã xem anh là một người để theo dõi, vào khoảnh khắc đó, thế giới của tôi có thêm một người nữa.

Sau khi thích Trương Triết Hạn, anh ấy có mối quan hệ tốt với người nào, tôi sẽ nhìn người đó với ánh mắt "người quen". Nếu anh ấy có mối quan hệ tốt với một người, thì tôi việc gì phải lo lắng cho anh ấy vì tiếp xúc với người đó chứ? Thừa lắm.

À, tôi sẽ không nói rằng vì Cung Tuấn liên tục nhắc đến thầy Trương mà tôi ship hai người họ đâu. Tôi lẽ ra, nên tránh chuyện ship RPS. Nhưng thế đấy.

77. Nếu tôi là người khác, liệu tôi có kết bạn với tôi không? Không. Vì khi nhìn vào cậu ấy lần đầu tiên, tôi sẽ hiểu ngay là cậu ấy muốn một mình. Cách cậu ấy thể hiện ra ngoài, cử chỉ, hành động, lời nói, đều toả ra năng lượng đó. Cậu ấy thuộc về một thế giới khác. Hãy để yên. Nhưng vào lúc cậu ấy cần một ai đó, tôi sẽ đến bên cạnh.

Vì tôi biết ánh mắt của cậu ấy khi tìm thấy ai đó lấp lánh đến mức nào.

78. Thông minh hay chăm chỉ tốt hơn? Cả hai đều tốt.

79. Người xinh đẹp sẽ hạnh phúc hơn người có ngoại hình kém? Người thông minh và chăm chỉ sẽ hạnh phúc.

80. Tính cách nổi bật của bạn? Tôi tùy hứng. Mọi thứ đều không cố định. Tôi luôn thay đổi vị trí của mình, thay đổi cảm xúc. Vài phút trước tôi cười, vài phút sau tôi khóc. Tôi rất khó để nhìn nhận.

Nhưng tôi, luôn toát ra năng lượng ngây thơ. Vì tôi là một đứa trẻ con.

81. Tôi tin vào số mệnh chứ? Tôi tin. Nhưng tôi nghĩ số mệnh chỉ giống như một kịch bản phim, nó định sẵn khung sườn. Diễn viên mới là người dùng ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của bản thân làm nổi bật lên nhân vật, khiến nhân vật của mình tồn tại đẹp đẽ và lưu lại lâu hơn trong lòng khán giả. Nên nói, mỗi cuộc đời là một vở kịch, với tôi là có ý nghĩa này. Mỗi chúng ta là một diễn viên.

82. Tôi sợ gì nhất? Tôi không biết.

Tôi sợ mọi thứ, cũng là không sợ gì cả.

83. Các loại giày tôi đi? Tôi thích giày thể thao, dép quai hậu,... những kiểu giày dép bám vào chân, không bị trượt và làm cho bước đi của mình nhanh hơn.

84. Tôi có đeo gì trên tay? Chân? Cổ không? Có. Tôi thường đeo vòng cột tóc ở tay trái, vòng cà rốtchỉ cầu may ở tay phải. Cổ tay tôi không nhỏ, nhưng khi đeo chúng lên, tôi cảm thấy cổ tay mình nhỏ bé hẳn ra. (cười)

Tôi cũng đeo một sợi dây chuyền bạc trên cổ, và một chiếc bông tai ở tai phải. Tôi thích trang sức. (cười)

85. Noel vừa rồi của tôi ra sao? Điều muốn làm chưa làm được. Tôi sẽ làm tốt hơn vào Noel năm nay.

86. Có điều gì là mãi mãi không? Không có.

87. Tôi tìm kiếm điều gì ở một người khác phái? Hôm qua tôi làm một bài trắc nghiệm tâm lý tương tự, kết quả là "ngôn ngữ yêu thương" và "hành động yêu thương", tôi cũng sẽ thể hiện những điều này với họ. Tôi sẽ bị thu hút bởi bất cứ ai giống tôi, không phải giống như hai giọt nước, mà là sự tương đồng trong cách thể hiện tình cảm. Tôi thường thể hiện tình cảm bằng hành động và lời nói có phần độc mồm độc miệng. Nếu gặp ai đó giống tôi, tôi sẽ bị ấn tượng.

88. Làm con trai hay con gái sẽ tốt hơn? Con người.

89. Tôi nghĩ gì về cuộc sống độc thân? Tuyệt! Đó là cuộc sống mà tôi mong đợi. Trải qua thật nhiều thời gian bên cạnh gia đình mình, sau đó... Sau đó trải qua thật nhiều thời gian bên cạnh bạn bè. Hằng ngày đi làm, kiếm tiền, vui vẻ~ Tối về quan tâm những người tôi muốn quan tâm~

Tôi sẽ có một căn phòng riêng, hoặc một căn nhà riêng nho nhỏ, nơi tôi đặt vào bên trong thật nhiều sách. Mỗi tuần đọc một cuốn, đọc chậm và kỹ như xem Sơn Hà lệnh. Cũng có một kệ sách dành cho manga, học trò của tôi sẽ thích mấy cuốn như thế. Khi học trò đến nhà và có nhu cầu mượn sách, tôi sẽ cho chúng mượn. Và trước khi chết đi, tôi sẽ làm cách nào đó để số sách ấy đến được thư viện tỉnh sau khi tôi chết.

Tôi cũng sẽ trồng cây, ít cây thôi, nhưng phải đảm bảo là chúng xanh và khoẻ mạnh. Chắc là một hai cây dây leo, vài loại hoa lạ lạ. Tôi sẽ tưới nước và chăm bón chúng. Nơi đó sẽ là vườn hoặc một cái ban công, tôi sẽ đặt bàn ghế ở đó, một bộ ấm trà, một phin pha cà phê, thêm ít bánh. Tôi cá là chỗ đó tạo cảm hứng viết lách và tạo môi trường đọc sách xem phim tuyệt vời!

Phòng ngủ của tôi thì đơn giản thôi, một cái chăn ấm. Tủ quần áo chỉ có mấy bộ của tôi, nhưng bộ nào cũng phải móc lên. Tôi sẽ có một cái bàn ủi, nhưng đó là khi thực sự cần ủi. Trong phòng ngủ sẽ có một cửa sổ đón được ánh sáng trăng, và có song cửa, nhất định phải có song cửa, nếu không sẽ không an toàn. Tôi sẽ đóng tất cả cửa trước khi lăn vào giấc ngủ của mình. Nếu tôi chết, sẽ không chết lạnh được, vì có cái chăn rất ấm.

Tôi sẽ không mặc quần áo chỉnh tề mà đi quanh nhà mình. Haha.

Tôi cũng sẽ dựng một phòng làm studio, nếu tôi thử sức với việc làm video YouTube. Kênh của tôi sẽ giống kênh của chị Emma, tôi sẽ đọc truyện cùng fanfic của tôi, và fanfic của bất cứ ai muốn cộng tác, đồng thời vẽ minh hoạ cho các câu chuyện. Thời gian cho công việc đó rất dài, và mang theo stress, nếu tôi có gia đình, tôi sẽ nổi nóng với họ mất... Tôi không muốn thế.

Tôi không sợ chuyện mình chết đi. Tôi sẽ an bài sớm cho mọi thứ. Nhà tôi sẽ thuộc về ai, sách của tôi thuộc về ai, tiền của tôi còn lại trong ngân hàng (cứ cho là lúc đó có tiền) thuộc về ai, đều được an bài. Thời gian còn sống, cứ làm những điều bản thân ưa thích, trải nghiệm, và rèn luyện bản thân vậy.

Tôi sẽ cô đơn ư? Sẽ. Nhưng tôi là một giáo viên.

90. Đặc điểm ưa thích nhất ở một người khác phái? Hiện tôi thích Chu Tử Thư lắm...

91. Bộ phim gần đây mà tôi xem? Sơn Hà lệnh.

92. Tôi có hay xem TV không? Chương trình? Không, và chương trình TV thời điểm hiện tại cũng không có gì thu hút tôi. Nơi tôi sống không có TV, tôi đã không xem TV từ ba năm trước. Những lần về nhà, tôi cũng khá bận rộn để ngồi trước màn hình. Tôi đã không xem TV lâu đến mức... lúc muốn xem bản lồng tiếng Sơn Hà lệnh trên HTV7, tôi đã đứng tiếc nuối trước màn hình vài phút vì, sau khi cắm điện, tôi không biết bật TV thế nào. Tôi cũng quên cách chuyển kênh và quên mất các đài truyền hình cơ bản luôn.

Tôi thường xem mọi thứ trên điện thoại hoặc laptop. Nhưng tôi tua nhanh, hoặc bỏ lỡ video giữa chừng. Sơn Hà lệnh là bộ phim duy nhất tôi xem không tua, cũng không có ý định bỏ lỡ.

93. Mô tả mối quan hệ của tôi và gia đình? Những bông hoa li ti nở trên khối lập phương trắng.

Trước kia khối lập phương có màu đen, bị vùi dưới cát. Cỏ mọc thành thảm xung quanh, trông xanh tươi, nhưng đều là cỏ giả. Nhưng bây giờ khi ôm khối lập phương vào tay, màu đen đã chuyển thành màu trắng. Hoa đã nở trên từng chiếc rãnh, và lan ra khắp sáu mặt. Vào lúc thấy cảnh đó, tôi đã bất ngờ.

Hoa đã nở trên khối lập phương rồi.

94. Tôi thường dậy vào lúc? 6 giờ 30 phút sáng.

95. Tôi có hay soi gương không? Có, vì tôi rất xinh~

Có, vì... she is there.

96. Tôi có nhớ những người bạn thuở mẫu giáo hay cấp 1 không? Có. Nhưng kệ họ đi.

98. Tôi có hay viết nhật kí không? Ừm... câu 97 đâu...

Tôi thường viết nhật ký. Tôi viết mỗi ngày. Đó là thói quen tốt, tôi muốn rèn luyện ngôn ngữ của mình.

Nhưng không phải nhật ký giấy, tôi viết nó ở đây.

99. Bây giờ tôi đã biết mình là ai chưa? Tôi?

100. Tôi có yêu người cho ra topic này không? Nah, cảm ơn cậu. Gặp nhau rồi nói yêu đương nhé. (cười)

descriptionChơi với ngôn từ - Page 3 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Vừa như ly nhựa, vừa như ly thủy tinh. Đôi lúc tôi trân trọng cậu đến điên rồ, đôi lúc tôi mặc định cậu sẽ luôn ở đó.

Nhưng cậu màu trắng, sáng lấp lánh, và thật đẹp đẽ. Cậu đẹp đến mức nếu nâng trên tay, xúc giác tôi sẽ cảm thấy một dòng suối mát lành.

"Cậu có biết tại sao tôi được sinh ra không? Cậu có biết tại sao tôi được yêu thương không? Ồ, là cậu ấy tự luyến sao? Không, cậu không hiểu. Cậu ấy chưa từng yêu bản thân, cậu ấy ghét chính mình."

17:24
14/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 3 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Mưa, nên nhiều cảm xúc. Cái lạnh thấm qua nước, nước dính trên hai ống quần. Nằm trên giường nhưng hai ống chân ướt nhẹp. Bạn cùng phòng chậm rãi nhai miếng bánh tráng từ cái hộp giấy đã mua mấy tiếng trước. Tự dưng thấy đời trôi chậm chạp. Rơi khỏi cành mềm của những niềm vui vụn vặt, rốt cuộc, thế gian còn lại những gì? Linh hồn cũ kỹ có còn đi cùng không? Hay nó chạy vội qua phía đông, cất cánh theo hướng mặt trời rồi.

Tối, nghe mấy thứ bảo mình đang do dự. Ừ trước mối quan hệ đó, đúng là do dự thật. Đâu phải sáu tháng, đâu phải một năm, đã bốn năm trời, đủ để hai kẻ yêu nhau ảo tưởng về một mái nhà hạnh phúc. Cũng đã có mấy câu hứa hẹn, cho đến khi chúng ta chết đi. Nhưng rồi, phút chốc nhận ra chưa từng trân quý đến thế. Những xót xa đó hóa ra là mặc định của một chương trình máy tính, người tốt đối với người tốt, tốt qua tốt lại. Bảo không đòi hỏi chi, nhưng trong lòng lại ép người ta theo ý mình rồi.

Mệt rồi. Chấm dứt. Rất muốn nói thế. Cơn ho kéo ngợp lồng ngực, đến thở cũng khó khăn. Mọi người quen với lửa ấm, đến khi giá lạnh, chẳng ai mang chăn cho ai đắp. Âu cũng là tự mình giơ cao ngọn đuốc, muốn thắp sáng đêm tàn, nhưng người ở xa chỉ thấy khói đen. Cứ thế cứ thế, đêm sắp tàn.

Chơi với ngôn từ - Page 3 696ff5bf3773af29fa5b7a2a82e7c0f8

23:45
16/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 3 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply