Bản thảo Đứa trẻ (tạm gọi là Đứa trẻ)
- Nhưng tớ yêu cậu... tớ yêu cậu mất rồi...
Anh cắn chặt môi, giơ cánh tay lên che đi gương mặt. Anh không muốn bị cậu nhìn thấy như thế này, nhưng anh vẫn cảm thấy ánh mắt ấy đang hướng về phía anh. Mắt của cậu màu đen, qua lớp kính dày, màu đen càng thêm sâu thẳm.
Thế là hết. Tại sao anh phải nói ra trong tình huống này chứ? Anh chỉ muốn có một tình bạn với cậu, ngày ngày được bám vào danh nghĩa ấy mà nói chuyện với cậu. Bây giờ thì, chính tay anh đã xé nát giao ước ấy rồi.
Dekisugi nghiêng đầu sang bên, anh bắt đầu khóc thành tiếng. Bao nhiêu suy nghĩ ghim chặt trong trái tim, không thể nào nói ra được. Anh biết cậu ấy vẫn đang ngồi bên cạnh, nhìn về phía anh. Anh cũng biết cậu ấy chưa từng hướng ánh nhìn đi nơi khác. Nhưng hết rồi, sau hôm nay cậu muốn ghê tởm anh bao nhiêu cũng được. Anh đã lỡ nói ra rằng anh yêu cậu, rằng anh là gay.
Bất chợt, một xúc cảm lạnh lẽo bao trùm cổ tay anh. Cổ tay anh từ bao giờ đã bị cậu bắt lấy. Cậu giữ chặt cánh tay anh, kéo nó ra khỏi gương mặt nhoè nước, ghé sát gương mặt mình vào đôi mắt nhoè nhoẹt. Hơi thở của cậu chẳng còn trầm ổn như lần đầu anh gặp cậu sau mấy năm trời xa cách, nó hỗn loạn, và dồn dập, hơn cả suy nghĩ trong đầu anh. Cậu buộc anh nhìn vào đôi mắt cậu, trong khi anh cứ quay mặt đi. Sau cùng, cậu khản đặc lên tiếng:
- Chỉ cậu có dạng tình cảm này thôi sao?
Lời chưa dứt, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc kính dày cộp của cậu.
- Cậu không nghĩ... Dekisugi...
Giọt nước mắt thứ hai rơi lên gò má anh, nóng hổi.
- Cậu không nghĩ là tớ cũng yêu cậu à...?
- Nhưng tớ yêu cậu... tớ yêu cậu mất rồi...
Anh cắn chặt môi, giơ cánh tay lên che đi gương mặt. Anh không muốn bị cậu nhìn thấy như thế này, nhưng anh vẫn cảm thấy ánh mắt ấy đang hướng về phía anh. Mắt của cậu màu đen, qua lớp kính dày, màu đen càng thêm sâu thẳm.
Thế là hết. Tại sao anh phải nói ra trong tình huống này chứ? Anh chỉ muốn có một tình bạn với cậu, ngày ngày được bám vào danh nghĩa ấy mà nói chuyện với cậu. Bây giờ thì, chính tay anh đã xé nát giao ước ấy rồi.
Dekisugi nghiêng đầu sang bên, anh bắt đầu khóc thành tiếng. Bao nhiêu suy nghĩ ghim chặt trong trái tim, không thể nào nói ra được. Anh biết cậu ấy vẫn đang ngồi bên cạnh, nhìn về phía anh. Anh cũng biết cậu ấy chưa từng hướng ánh nhìn đi nơi khác. Nhưng hết rồi, sau hôm nay cậu muốn ghê tởm anh bao nhiêu cũng được. Anh đã lỡ nói ra rằng anh yêu cậu, rằng anh là gay.
Bất chợt, một xúc cảm lạnh lẽo bao trùm cổ tay anh. Cổ tay anh từ bao giờ đã bị cậu bắt lấy. Cậu giữ chặt cánh tay anh, kéo nó ra khỏi gương mặt nhoè nước, ghé sát gương mặt mình vào đôi mắt nhoè nhoẹt. Hơi thở của cậu chẳng còn trầm ổn như lần đầu anh gặp cậu sau mấy năm trời xa cách, nó hỗn loạn, và dồn dập, hơn cả suy nghĩ trong đầu anh. Cậu buộc anh nhìn vào đôi mắt cậu, trong khi anh cứ quay mặt đi. Sau cùng, cậu khản đặc lên tiếng:
- Chỉ cậu có dạng tình cảm này thôi sao?
Lời chưa dứt, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc kính dày cộp của cậu.
- Cậu không nghĩ... Dekisugi...
Giọt nước mắt thứ hai rơi lên gò má anh, nóng hổi.
- Cậu không nghĩ là tớ cũng yêu cậu à...?
01:00
01/05/2021
01/05/2021