Về THIÊN VẤN (nhạc phim Sơn hà lệnh)
山河令 的 天问
Ban đầu nghe Thiên vấn, chính xác là xem tập một Sơn hà lệnh, tôi đã nhíu mày mà nghĩ rằng, "nhạc phim khó cảm". Quả nhiên sau đó, câu sau của tôi đấm chết câu trước ngay. Nghe đoạn điệp khúc, tôi ngỡ ngàng, dừng mấy hành động và suy nghĩ thừa dư, yên lặng. "Đỉnh quá!", tôi đã nói vậy đấy. Đã lâu rồi tôi mới nghe lại cách nhả chữ này. Đã lâu, thực sự là như vậy.
Thiên vấn lạ. Rất lạ. Mở đầu hỏi kiếm, hỏi đao, ân oán tiêu tan, chỉ sợ hận cũ thù mới khiến trời phiền não. Hỏi rồi hỏi, hỏi liên tục, hỏi đủ thứ trên cuộc đời. Hỏi kế, hỏi chiêu, hỏi đường, hỏi lối, hỏi mưa, hỏi nắng, hỏi hoa, hỏi lá, hỏi thu, hỏi đông. Hỏi xong rồi thì chờ cho hoa nở, trời cười. Trời cười thì kêu trời đừng cười, ngạo nghễ mà rằng, trời cũng sẽ già đi. Dạng khí phách này, giống như một người say, tùy tiện mà không lôi thôi. Lại cũng giống như một nỗi cô đơn, lay lắt khổ sở, không tả được, nên mạnh miệng mà ca hát. Chừng đó câu hỏi, chẳng có được câu trả lời nào. Tất cả cuối cùng tập trung vào chữ nhân. Nhân, người. Người đi rồi, ta cũng quên. Người khuất bóng, ta để mặc mình. Đây là gì? Những ray rứt này? Giống như giang hồ, mỗi nét viết bằng máu, mà kẻ viết chữ lại ngạo nghễ cười. Tìm được tri âm, tri âm rời đi, cũng chẳng muốn viết nốt hai chữ này nữa.
Tự dưng tôi nhớ đến một câu, giang hồ hỏi đường, khó hỏi lòng/hỏi lòng hỏi được bao nhiêu dặm. Cũng là mấy chữ hỏi, mà không day dứt như Thiên vấn, không mạnh mẽ như Thiên vấn. Thiên vấn không tuyên bố dứt khoát, nó chỉ là, một lời thả nhẹ, giống như có, lại giống như không. Là thiên vấn, hay nhân vấn, nghe qua như nhau. Cũng một kiếp đó, xem qua náo nhiệt, nhìn thấu hồng trần, già đi, và chết.
Hoa nở sớm, trời cao hiểu thấu
Trời chớ cười, trời rồi sẽ già
Giang hồ nhỏ, thiên địa bao la
Người đi rồi, ta cũng lãng quên
Hoa tàn rồi, trời cao hiểu thấu
Trời chớ buồn, trời rồi cũng già
Anh hùng tận, năm tháng ngắn ngủi
Người đi rồi, ta cũng lãng quên
Lời cứ như được viết bởi một kẻ say, say rồi nên trông ngạo nghễ, tùy tiện, và bất chấp. Lưu Vũ Ninh, hay thay, lại hát đúng cái chất ngạo nghễ, cái chất tùy tiện đó. Hát vô cùng cợt nhả, như một tiếng nấc lẫn vào nụ cười vậy.
花开早 天知晓
天莫笑 (xiao~iao) 天亦老
江湖小 天地遙
人去了 (liao~iao) 我忘了
花谢了 天知晓
天莫悲 (bei~ei) 天亦老
英雄尽 岁月少
人去了 (liao~iao) 我忘了
Hai chữ liễu 了 này không phát âm là le mà là liao. Tôi biết, rằng ý tứ của bài hát là gieo vần iao, nhưng cách hát của Lưu Vũ Ninh nghe thật bất cần. Và dù cho nghe tất cả các bản cover, tôi cũng không tìm được ai nhả tiếng iao như thế.
Uống một bầu rượu, nhả một tiếng iao. Chính là kiểu tùy tiện như vậy.
Sau này, khi Sơn hà lệnh dần đến hồi kết thúc, mỗi lần nghe Thiên vấn, tôi lại thấy khó tả. Giống như phải nói một lời tạm biệt, lại giống như mãi ngóng trông theo. Thế rồi, Thiên vấn chẳng còn là đoạn nhạc phim khó cảm nữa, nó đã trở thành một câu chuyện, một tiếng thở than, một lời ca ngạo nghễ. Buồn vui tựa vào nhau, như tri kỷ. Trời cao hiểu tất cả những điều đó, nhưng vẫn cứ hỏi, rồi cười, rồi ngậm ngùi, vì trong lòng biết rõ câu trả lời.
Chỉ một chữ nhân đó. Nhân khứ liễu, ngã vong liễu.
Năm tháng ngắn ngủi, bỏ mặc tất thảy
Chỉ cần có người, ta sẽ không quên
山河令 的 天问
Ban đầu nghe Thiên vấn, chính xác là xem tập một Sơn hà lệnh, tôi đã nhíu mày mà nghĩ rằng, "nhạc phim khó cảm". Quả nhiên sau đó, câu sau của tôi đấm chết câu trước ngay. Nghe đoạn điệp khúc, tôi ngỡ ngàng, dừng mấy hành động và suy nghĩ thừa dư, yên lặng. "Đỉnh quá!", tôi đã nói vậy đấy. Đã lâu rồi tôi mới nghe lại cách nhả chữ này. Đã lâu, thực sự là như vậy.
Thiên vấn lạ. Rất lạ. Mở đầu hỏi kiếm, hỏi đao, ân oán tiêu tan, chỉ sợ hận cũ thù mới khiến trời phiền não. Hỏi rồi hỏi, hỏi liên tục, hỏi đủ thứ trên cuộc đời. Hỏi kế, hỏi chiêu, hỏi đường, hỏi lối, hỏi mưa, hỏi nắng, hỏi hoa, hỏi lá, hỏi thu, hỏi đông. Hỏi xong rồi thì chờ cho hoa nở, trời cười. Trời cười thì kêu trời đừng cười, ngạo nghễ mà rằng, trời cũng sẽ già đi. Dạng khí phách này, giống như một người say, tùy tiện mà không lôi thôi. Lại cũng giống như một nỗi cô đơn, lay lắt khổ sở, không tả được, nên mạnh miệng mà ca hát. Chừng đó câu hỏi, chẳng có được câu trả lời nào. Tất cả cuối cùng tập trung vào chữ nhân. Nhân, người. Người đi rồi, ta cũng quên. Người khuất bóng, ta để mặc mình. Đây là gì? Những ray rứt này? Giống như giang hồ, mỗi nét viết bằng máu, mà kẻ viết chữ lại ngạo nghễ cười. Tìm được tri âm, tri âm rời đi, cũng chẳng muốn viết nốt hai chữ này nữa.
Tự dưng tôi nhớ đến một câu, giang hồ hỏi đường, khó hỏi lòng/hỏi lòng hỏi được bao nhiêu dặm. Cũng là mấy chữ hỏi, mà không day dứt như Thiên vấn, không mạnh mẽ như Thiên vấn. Thiên vấn không tuyên bố dứt khoát, nó chỉ là, một lời thả nhẹ, giống như có, lại giống như không. Là thiên vấn, hay nhân vấn, nghe qua như nhau. Cũng một kiếp đó, xem qua náo nhiệt, nhìn thấu hồng trần, già đi, và chết.
Hoa nở sớm, trời cao hiểu thấu
Trời chớ cười, trời rồi sẽ già
Giang hồ nhỏ, thiên địa bao la
Người đi rồi, ta cũng lãng quên
Hoa tàn rồi, trời cao hiểu thấu
Trời chớ buồn, trời rồi cũng già
Anh hùng tận, năm tháng ngắn ngủi
Người đi rồi, ta cũng lãng quên
Lời cứ như được viết bởi một kẻ say, say rồi nên trông ngạo nghễ, tùy tiện, và bất chấp. Lưu Vũ Ninh, hay thay, lại hát đúng cái chất ngạo nghễ, cái chất tùy tiện đó. Hát vô cùng cợt nhả, như một tiếng nấc lẫn vào nụ cười vậy.
花开早 天知晓
天莫笑 (xiao~iao) 天亦老
江湖小 天地遙
人去了 (liao~iao) 我忘了
花谢了 天知晓
天莫悲 (bei~ei) 天亦老
英雄尽 岁月少
人去了 (liao~iao) 我忘了
Hai chữ liễu 了 này không phát âm là le mà là liao. Tôi biết, rằng ý tứ của bài hát là gieo vần iao, nhưng cách hát của Lưu Vũ Ninh nghe thật bất cần. Và dù cho nghe tất cả các bản cover, tôi cũng không tìm được ai nhả tiếng iao như thế.
Uống một bầu rượu, nhả một tiếng iao. Chính là kiểu tùy tiện như vậy.
Sau này, khi Sơn hà lệnh dần đến hồi kết thúc, mỗi lần nghe Thiên vấn, tôi lại thấy khó tả. Giống như phải nói một lời tạm biệt, lại giống như mãi ngóng trông theo. Thế rồi, Thiên vấn chẳng còn là đoạn nhạc phim khó cảm nữa, nó đã trở thành một câu chuyện, một tiếng thở than, một lời ca ngạo nghễ. Buồn vui tựa vào nhau, như tri kỷ. Trời cao hiểu tất cả những điều đó, nhưng vẫn cứ hỏi, rồi cười, rồi ngậm ngùi, vì trong lòng biết rõ câu trả lời.
Chỉ một chữ nhân đó. Nhân khứ liễu, ngã vong liễu.
Năm tháng ngắn ngủi, bỏ mặc tất thảy
Chỉ cần có người, ta sẽ không quên
13:36
21/03/2021
21/03/2021