Tôi thực sự không biết phải viết gì... Cộng tử, hai tiếng này liên tục lặp lại trong tâm trí tôi. Cộng tử, đối với đồng sinh. Cộng tử, cảnh này, thực sự là cộng tử.
Lần đầu tiên xem cảnh này, tôi đã viết:
Lần đầu tiên Vô đề vang lên mà tôi cười. Như được giải thoát vậy.Nhưng hôm nay, tôi biết được rằng, chẳng còn lần nào Vô đề vang lên khiến tôi cười được nữa. Vẫn là cảnh ấy, vẫn là Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành, và một Diệp Bạch Y, nhưng nếu là Vô đề vang lên, nước mắt tôi sẽ rơi.
Vì tôi thấy Chu Tử Thư trong phiên bản đầu tiên rồi.
Vì tôi thấy Chu Tử Thư gọi tên Ôn Khách Hành,
"ta hỏi huynh", và một giọt nước mắt rơi xuống.
Vì tôi thấy Chu Tử Thư dựa đầu lên vai Ôn Khách Hành, từng tiếng từng tiếng dần yếu đi, tôi thấy rõ sự buông xuôi của huynh ấy rồi...
Tôi chỉ nặng lòng một giọt nước mắt, một giọt nước mắt thôi. Nhưng tôi không muốn thấy Chu Tử Thư dựa lên vai Ôn Khách Hành và từ từ buông xuôi như thế, tôi không đành lòng. Tôi thực sự không đành lòng nhìn huynh ấy như thế...
Nhưng tôi lỡ thấy rồi...
Đó là Chu Tử Thư, chân thật, là Chu Tử Thư của Trương Triết Hạn, là Chu Tử Thư muốn sống ở Tứ Quý Sơn trang cho đến khi chết đi. Đó là Chu Tử Thư muốn chết. Một Chu Tử Thư buông xuôi... Tôi rất sợ khi nhìn thấy điều đó...
Ừ, và đó cũng là Chu Tử Thư trước khi nhìn sang Ôn Khách Hành.
Bởi vì khi nhìn sang Ôn Khách Hành rồi, Tử Thư sẽ chắn trước hắn, bảo vệ hắn bằng cánh tay không bị thương. Và huynh ấy biết, lời nói của mình đã làm Diệp Bạch Y dao động. Cộng tử của huynh ấy, chắc chắn khiến Diệp Bạch Y chùn bước. Bất kể huynh ấy có muốn chết cùng Ôn Khách Hành hay không.
Chu Tử Thư sau khi nhìn sang Ôn Khách Hành, chính là người mang ánh mắt kiên cường như thế.
Dù phải nói rằng, tôi thích bản không được công chiếu, tôi thích nó lắm. Nhưng thích nó nghĩa là tôi thích Chu Tử Thư. Thật ra, cảm giác thích Chu Tử Thư trong tôi không còn như trước nữa, nó đã thay đổi. Người tôi thích hiện giờ là
Chu Tử Thư - tri kỷ của Ôn Khách Hành.
Phải nhìn sang Ôn Khách Hành, phải nhìn sang đôi mắt ấy, những giọt nước mắt ấy, tôi mới hiểu rằng mối quan hệ của họ đã khiến đối phương mạnh mẽ lên thế nào. Đó là một tình cảm tuyệt đẹp.
Tri kỷ, đó là tri kỷ.
Thấy không, nếu Chu Tử Thư không nhìn sang Ôn Khách Hành, huynh ấy sẽ muốn chết, haha...
Người tôi yêu là một Tử Thư như vậy, Tử Thư có quan điểm riêng, có cảm xúc riêng, nhưng Tử Thư đó yêu thương Ôn Khách Hành. Người tôi yêu chính là người như vậy đấy.
Nếu Tử Thư không có hai luồng suy nghĩ, thì huynh ấy sẽ không lưu lại trong trái tim này đâu.
Và, lần này Vô đề vang lên, tôi lại khóc.
"Giải thoát" mà tôi nói, chỉ là khi Chu Tử Thư cười lên.
Tôi thương Chu Tử Thư, thương tình cảm của huynh ấy. Đúng không, sự cô độc đó,... dù tôi thấy rất rõ, rất rõ, nhưng chẳng làm được gì.
Vì huynh ấy sẽ không...
thể hiện sự cô độc...
14:24
10/04/2021