Sơn Hà Lệnh, đại kết cục
Ừm... tôi khóc rất lớn tối nay, mặc dù bản thân chỉ vừa xem bảy phút phiên ngoại.
Với tôi... như thế đủ rồi. Đó là Sơn Hà Lệnh của tôi. Là Chu Tử Thư, là Ôn Khách Hành, là câu chuyện đã in trong trái tim bất cần. Đó là một đoạn kết hoàn mỹ, tôi chẳng muốn đòi hỏi thêm gì cả.
"Họ đánh nhau cả đời rồi. Lần này, thần tiên đánh nhau, không biết đến bao giờ sẽ dừng lại đây?"
Một giọt nước mắt trên má tôi rơi xuống, thấm ướt áo. Tôi khóc liên tục, không phải vì đau thương của Uý Tương, dù tôi thương họ lắm...
Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư, hai người mang lại cảm xúc cho tôi, trong lúc tôi hỗn độn và mất phương hướng nhất... đã có kết cục trọn vẹn.
Những cánh chim mệt mỏi ấy, sau cùng, trở về cạnh nhau rồi...
Vô đề của Hồ Hạ thực sự là một bài khát khiến tôi si mê. Tôi thích Vô đề trước, rồi mới đến Thiên vấn, sau đó là Cô mộng, rồi đến Thiên nhai khách, rồi Cẩm thư lai, Mù... Nhạc phim hay, bài nào tôi cũng thích cả. Nhưng Vô đề của Hồ Hạ, kỳ lạ lắm, hễ giọng hát đó vang lên thì tôi lại khóc, cứ như cảm giác đau lòng mà nhẹ nhõm, ấm áp nửa vời ấy đã ăn sâu vào máu thịt.
Vô đề của Hồ Hạ, tôi sẽ làm review tử tế cho bài này sau.
Vài ngày trước, xem tập một của Sơn Hà Lệnh, chẳng nghĩ rằng thời gian trôi nhanh như vậy. Lúc đó, Tử Thư và Khách Hành chỉ mới quen nhau. Khách Hành luôn miệng 「阿絮呀~」 gọi người trong lòng. Tử Thư luôn miệng 「你有完没完?」 đáp lại. Thật buồn cười. Mới đó mà mười tám tháng trôi qua, chỉ cài một cây trâm lên đầu, Ôn Khách Hành rơi xuống vực sâu, thế là phim còn ba tập, kết thúc.
Ừ thì chính truyện không như thế, nhưng khốn thay, tôi lỡ si mê Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư của Sơn Hà Lệnh trước rồi.
Mặc dù Chu Tử Thư của Thiên nhai khách không quỵt tiền đò, nhưng y không có ánh nhìn mơ hồ của Chu Tử Thư trong Sơn Hà Lệnh nhỉ...
Mười tám tháng rút trong mấy bữa cày phim. Nay hết rồi. Tôi sẽ lại trở về với guồng quay bận rộn, rồi sẽ lại quên đi cảm xúc...
Đến lúc đó... liệu có một Sơn Hà Lệnh cứu tôi không? Khiến tôi khóc ra? Khiến tôi viết review? Khiến tôi tra từ điển? Khiến tôi nhớ thơ Đường? Khiến tôi repeat list nhạc phim mỗi tối?
Và tôi có thể giữ cảm xúc với Sơn Hà Lệnh đến khi nào nhỉ... Trong giấc mơ, tôi vẫn thấy cái ôm của họ, vững chãi nhường nào, ấm áp nhường đó.. Tôi có thể đem tình cảm đó vào trái tim mình, sưởi ấm bản thân, mà tiếp tục viết lách không?
Không sai đâu. Tôi của vài ngày trước, thực sự gặp khó khăn trong việc hình dung nhân vật. Đây là hệ quả của một căn bệnh tâm lý. Những lúc như thế, tôi khổ sở lắm...
May mà tôi tìm được một câu, 「阿絮呀~」.
May quá...
Sau cùng, tôi cũng khóc được. Tôi cũng đã thấy ấm áp trở lại. Tôi biết con người hành động thế nào rồi...
Cảm ơn, Trương Triết Hạn, diễn xuất của anh đã cứu em. Ồ, cả đời này anh cũng không biết điều đó đâu...
Cảm ơn, Yue, một video sub của cậu đã đưa tôi thẳng đến Sơn Hà Lệnh.
Cảm ơn, YOUKU, dù hiện tại mới chỉ phát tập 17.
Cảm ơn, Sơn Hà Lệnh.
Cảm ơn.
Thực sự cảm ơn.
Tôi có thể cúi đầu một cái, dành toàn bộ trân trọng cho Sơn Hà Lệnh.
24/03/2021
"A Nhứ à. A Nhứ."
"Gọi hồn sao?"
Ừm... tôi khóc rất lớn tối nay, mặc dù bản thân chỉ vừa xem bảy phút phiên ngoại.
Với tôi... như thế đủ rồi. Đó là Sơn Hà Lệnh của tôi. Là Chu Tử Thư, là Ôn Khách Hành, là câu chuyện đã in trong trái tim bất cần. Đó là một đoạn kết hoàn mỹ, tôi chẳng muốn đòi hỏi thêm gì cả.
"Họ đánh nhau cả đời rồi. Lần này, thần tiên đánh nhau, không biết đến bao giờ sẽ dừng lại đây?"
Một giọt nước mắt trên má tôi rơi xuống, thấm ướt áo. Tôi khóc liên tục, không phải vì đau thương của Uý Tương, dù tôi thương họ lắm...
Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư, hai người mang lại cảm xúc cho tôi, trong lúc tôi hỗn độn và mất phương hướng nhất... đã có kết cục trọn vẹn.
Những cánh chim mệt mỏi ấy, sau cùng, trở về cạnh nhau rồi...
Vô đề của Hồ Hạ thực sự là một bài khát khiến tôi si mê. Tôi thích Vô đề trước, rồi mới đến Thiên vấn, sau đó là Cô mộng, rồi đến Thiên nhai khách, rồi Cẩm thư lai, Mù... Nhạc phim hay, bài nào tôi cũng thích cả. Nhưng Vô đề của Hồ Hạ, kỳ lạ lắm, hễ giọng hát đó vang lên thì tôi lại khóc, cứ như cảm giác đau lòng mà nhẹ nhõm, ấm áp nửa vời ấy đã ăn sâu vào máu thịt.
Vô đề của Hồ Hạ, tôi sẽ làm review tử tế cho bài này sau.
Vài ngày trước, xem tập một của Sơn Hà Lệnh, chẳng nghĩ rằng thời gian trôi nhanh như vậy. Lúc đó, Tử Thư và Khách Hành chỉ mới quen nhau. Khách Hành luôn miệng 「阿絮呀~」 gọi người trong lòng. Tử Thư luôn miệng 「你有完没完?」 đáp lại. Thật buồn cười. Mới đó mà mười tám tháng trôi qua, chỉ cài một cây trâm lên đầu, Ôn Khách Hành rơi xuống vực sâu, thế là phim còn ba tập, kết thúc.
Ừ thì chính truyện không như thế, nhưng khốn thay, tôi lỡ si mê Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư của Sơn Hà Lệnh trước rồi.
Mặc dù Chu Tử Thư của Thiên nhai khách không quỵt tiền đò, nhưng y không có ánh nhìn mơ hồ của Chu Tử Thư trong Sơn Hà Lệnh nhỉ...
Mười tám tháng rút trong mấy bữa cày phim. Nay hết rồi. Tôi sẽ lại trở về với guồng quay bận rộn, rồi sẽ lại quên đi cảm xúc...
Đến lúc đó... liệu có một Sơn Hà Lệnh cứu tôi không? Khiến tôi khóc ra? Khiến tôi viết review? Khiến tôi tra từ điển? Khiến tôi nhớ thơ Đường? Khiến tôi repeat list nhạc phim mỗi tối?
Và tôi có thể giữ cảm xúc với Sơn Hà Lệnh đến khi nào nhỉ... Trong giấc mơ, tôi vẫn thấy cái ôm của họ, vững chãi nhường nào, ấm áp nhường đó.. Tôi có thể đem tình cảm đó vào trái tim mình, sưởi ấm bản thân, mà tiếp tục viết lách không?
Không sai đâu. Tôi của vài ngày trước, thực sự gặp khó khăn trong việc hình dung nhân vật. Đây là hệ quả của một căn bệnh tâm lý. Những lúc như thế, tôi khổ sở lắm...
May mà tôi tìm được một câu, 「阿絮呀~」.
May quá...
Sau cùng, tôi cũng khóc được. Tôi cũng đã thấy ấm áp trở lại. Tôi biết con người hành động thế nào rồi...
Cảm ơn, Trương Triết Hạn, diễn xuất của anh đã cứu em. Ồ, cả đời này anh cũng không biết điều đó đâu...
Cảm ơn, Yue, một video sub của cậu đã đưa tôi thẳng đến Sơn Hà Lệnh.
Cảm ơn, YOUKU, dù hiện tại mới chỉ phát tập 17.
Cảm ơn, Sơn Hà Lệnh.
Cảm ơn.
Thực sự cảm ơn.
Tôi có thể cúi đầu một cái, dành toàn bộ trân trọng cho Sơn Hà Lệnh.
24/03/2021
"A Nhứ à. A Nhứ."
"Gọi hồn sao?"
00:38
24/03/2021
24/03/2021